Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mọi người nhìn về phía Tống Ân Ân, liền nhìn thấy Tống Ân Ân chạy đến trước mặt Ngộ Chân đang ngồi thiền ngay ngắn trong viện.

“Ngộ Chân, chữ của huynh chắc hẳn là rất đẹp đúng không, hay là huynh viết câu đối đi?” Tống Ân Ân đầy vẻ mong đợi.

Mặc dù nàng ta chưa nhìn thấy chữ viết của Ngộ Chân, nhưng nếu Ngộ Chân thực sự là một đại sư thì chắc chắn chữ sẽ không xấu.

Ngộ Chân mở mắt, nhìn khuôn mặt rạng rỡ và đầy mong đợi của Tống Ân Ân.

Hai người một ngồi xếp bằng, một ngồi chổm hổm, bốn mắt nhìn nhau.

Có lẽ là hai người đã quen như vậy rồi nên không có tia lửa nào tóe ra cả, nhưng trong mắt người xem bao gồm cả Lưu Ly lại luôn cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái.

Nó giống như...một người cha nhìn con gái của mình?

Đúng vậy, giống như một người cha nhìn con gái mình, bởi vì biểu cảm của Ngộ Chân quá nhân từ, trên mặt luôn mang theo nụ cười vừa phải, trong đôi mắt nhìn thấu hồng trần kia đầy ắp sự bao dung.

Một lúc lâu sau, bèn nhìn thấy Ngộ Chân đứng dậy và đi về phía một chiếc bàn được đặt trong viện.

Cầm chiếc bút lông lên và chấm một chút mực với động tác không nhanh không chậm, sau đó lấy hai tờ giấy đỏ đã được cắt sẵn, thong dong viết xuống hai câu:

"Thiên địa hòa thuận gia thiêm tài; bình an như ý nhân đa phúc.”

Sau đó lại viết lên trên bức hoành ‘Bốn mùa bình an’.

Sau khi viết xong, Ngộ Chân thong dong đặt bút lông trong tay xuống, trở lại tấm nệm hắn ta ngồi vừa nãy, tiếp tục thiền định.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy câu đối được viết rất đơn giản, lập ý cũng tốt, chỉ là dáng vẻ cách biệt như thế của Ngộ Chân khiến mọi người không nhịn được mà trở nên yên tĩnh theo.

Mặt khác, Tống Ân Ân lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nhìn thấy câu đối kia, nàng ta nói với vẻ vừa lòng thỏa ý: “Ta biết chữ của Ngộ Chân sẽ rất đẹp mà.”

Như thể câu đối này là nàng ta đã viết vậy.

Câu đối mà Ngộ Chân viết đương nhiên không có gì để nói, Lưu Ly bèn bảo Hàn Lâm dán nó trước cửa.

Nháy mắt đã là ngày 29 tháng 12 âm lịch, bởi vì là ngày trước giao thừa nên được gọi là tiểu trừ tịch.

Vào thời điểm này, xưởng đã sớm nghỉ lễ rồi, mà thôn Đại Vĩ này có phong tục tổ chức tiệc gia đình vào ngày tiểu trừ tịch, Lưu Ly bèn nhập gia tùy tục, đích thân chuẩn bị những món ăn ngon, hơn nữa toàn bộ người hầu trong nhà đều có phần.

Thế là, bất kể tuổi tác lớn nhỏ đều tham gia.

Đương nhiên là ngoại trừ Ngộ Chân.

Sau khi Ngộ Chân đến, mỗi ngày không có việc gì đều ngồi thiền, mà có việc thì cũng ngồi thiền, không quan tâm đến ham ăn ham uống, cảm giác như không có thất tình lục dục.

Có điều, sau khi không ngừng giúp đỡ và cảm thấy hết hứng thú, Tống Ân Ân cũng không ở trong bếp nữa mà đi đến ở cùng với Ngộ Chân.

Phương pháp của Tống Ân Ân rất đơn giản, đó là liên tục líu ríu bên tai Ngộ Chân, một người nói chuyện rất sôi nổi, nhưng cảm giác mà Ngộ Chân mang lại cho người khác chính là không biết có đang nghe hay không.

Sau khi đã giao việc chuẩn bị nguyên liệu cho mấy người Triệu bà và Khương bà, lúc này Lưu Ly đang dạy hai đứa trẻ gói sủi cảo cho đêm giao thừa ngày mai.

Yên Yên vừa dùng sức loay hoay với chiếc sủi cảo trong tay, vừa nhìn về phía Tống Ân Ân và Ngộ Chân không sợ lạnh với vẻ thần kỳ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Ly: “Mẹ, tại sao Ân Ân tỷ tỷ lại có thể nói nhiều như vậy? Rõ ràng Ngộ Chân thúc thúc không để tâm đến tỷ ấy.”

Đối với việc Tống Ân Ân là một người có thể nói nhiều này, Yên Yên đã tò mò rất lâu rồi.

Về vấn đề xưng hô, ban đầu Yên Yên gọi là dì Ân Ân và Ngộ Chân thúc thúc, nhưng vì Lưu Ly biết rằng Tống Ân Ân là cháu gái của Cố Tại Ngôn nên cô đã bảo Yên Yên gọi là Ân Ân tỷ tỷ.

Cứ như vậy, Ngộ Chân và Tống Ân Ân được gọi thành hai vai vế khác nhau.

Về phần Tống Ân Ân, ngày thường nàng ta gọi cô là Lưu Ly phu nhân nhưng thỉnh thoảng lại gọi một câu ‘Lưu Ly tỷ tỷ’, vai vế gọi như vậy khiến ngay cả Lưu Ly cũng lười uốn nắn, tất cả chỉ đợi Cố Tại Ngôn trở về rồi tính sau.

Lưu Ly vừa dạy Yên Yên gói sủi cảo như thế nào cho đẹp, vừa trả lời: “Một người bằng lòng nói, một người bằng lòng nghe, đây chính là sự thích hợp nhất, những chuyện khác không quan trọng.”

Về vấn đề tại sao Tống Ân Ân lại có thể nói nhiều như vậy, Lưu Ly trực tiếp lờ đi.

Nghe thấy vậy, Yên Yên như hiểu như không, nhưng vẫn gật đầu với vẻ ‘con hiểu rồi’: “Thì ra Ngộ Chân thúc thúc vẫn đang nghe.”

Nói xong, Yên Yên chăm chú học những động tác gói sủi cảo của mẹ mình, chiếc sủi cảo trong tay cuối cùng cũng trông đẹp hơn một chút.

Chỉ là gói xong chiếc này, Yên Yên lại không làm nữa mà nhìn chiếc bàn trước mặt với vẻ mặt rối rắm.

Lưu Ly nhận thấy điều đó, liền hỏi: "Sao vậy? Có tâm sự?”

Yên Yên lại đẩy đẩy Bình Bình luôn yên lặng bên cạnh: “Ca ca, Ca ca nói đi.”

Chuyện này cũng liên quan đến Bình Bình sao?

Lưu Ly dừng động tác lại, chờ xem rốt cuộc hai đứa trẻ có chuyện gì.

Bình Bình bị Yên Yên đẩy ra cũng không ngẩng đầu lên, vẫn yên tĩnh gói chiếc sủi cảo trong tay, cũng không có vẻ rối rắm như Yên Yên, cậu bình tĩnh mở miệng như hoàn toàn không quan tâm: “Yên Yên muốn biết cha có về đón tết không?”

Yên Yên không cảm thấy ngại khi Bình Bình nói ra những lời này, mà là có chút mong chờ, lại có chút hồi hộp nhìn mẹ mình, chờ đợi câu trả lời của mẹ mình.

Cha nhà người ta đều ở nhà, duy chỉ có cha của cô bé và Bình Bình lại không ở nhà, Triệu bà và Khương bà nói, cả nhà phải cùng nhau đón tết mới gọi là viên mãn, cô bé cũng muốn đón một cái tết viên mãn.

Còn có, cô bé thực sự có chút nhớ cha rồi, lần này cha vội vã rời đi, cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt với cha.

Mà Lưu Ly đột nhiên nghe Bình Bình nhắc tới Cố Tại Ngôn, nhất thời sững sờ.

Cô thực sự không biết liệu Cố Tại Ngôn có trở về đón tết không.

Cô thậm chí còn không biết Cố Tại Ngôn ở vùng biên ải như thế nào, hiện tại ở đây đã lạnh như vậy rồi, phía bên biên ải có phải là càng lạnh hơn không?

Lại nhìn vẻ mặt mong chờ của Yên Yên, Lưu Ly có chút không muốn làm cô bé thất vọng, vì vậy lời nói ‘không biết’ ra đến miệng lại được nuốt vào trong, chuyển thành câu: “Cha các con nhất định rất hy vọng cùng các con đón tết...”

Nói xong lời này, Lưu Ly nhận thấy động tác của Bình Bình cũng đã dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình.

Từ hành động nhỏ này, Lưu Ly biết rằng Bình Bình thực ra không phải không quan tâm đến việc Cố Tại Ngôn có trở về hay không như biểu hiện bên ngoài.

Bình Bình thực ra cũng rất muốn đón tết cùng cha nhỉ?

“Chỉ là cha con có việc rất quan trọng phải làm. Nếu ngày mai ông ấy không về kịp, các con cũng đừng trách ông ấy, được không?” Lưu Ly kiên nhẫn nói, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào hai đứa trẻ, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của hai người.

Nếu đã quyết định cùng chung sống với Cố Tại Ngôn, vậy thì cô phải giúp hắn gây dựng hình tượng làm cha.

Yên Yên nghe thấy cha có thể không về kịp, có chút hụt hẫng, còn Bình Bình thì nghĩ một chút rồi nói: “Ông ấy có việc gì quan trọng?”

Có quan trọng bằng bọn họ và mẹ không?

Nếu là có thì nếu ông ta không về đón tết, cậu sẽ tha thứ cho ông ta.

Nhưng nếu không...

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT