Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Biểu cảm của Bình Bình bị Lưu Ly nhìn thấy, trong lòng biết nếu mình không trả lời tốt câu hỏi này, nhất định sẽ khiến đứa trẻ này để tâm vào chuyện vụn vặt, nảy sinh khúc mắc với Cố Tại Ngôn, từ đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của đứa trẻ.

Bởi vì cô biết thực ra Bình Bình rất quan tâm đến người cha Cố Tại Ngôn này, nếu Bình Bình thật sự nảy sinh ý nghĩ không tốt với Cố Tại Ngôn, điều đó cũng sẽ là một kiểu tổn thương đối với Bình Bình.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly vô cùng thận trọng ngồi xổm xuống trước mặt Bình Bình và Yên Yên, nhìn vào mắt Bình Bình và nói: “Vẫn luôn chưa nói với hai đứa, cha các con là đại tướng quân của Đại Lý chúng ta, ông ấy là đại anh hùng bảo vệ cho bách tính...”

Khi nói đến đây, Lưu Ly nhìn về phía Bình Bình và Yên Yên, chỉ nhìn thấy trên mặt hai đứa nhỏ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hai đôi mắt sáng lấp lánh, đầy vẻ sùng bái.

"Tây Nhung Quốc luôn không an phận, hiện tại cũng đang rục rịch, cha của các con vì chuyện này nên mới đến biên ải.”

Nói xong lại bổ sung thêm: “Biên ải còn lạnh hơn cả ở đây đấy.”

Nghe thấy biên ải còn lạnh hơn ở đây, hai mắt Yên Yên lập tức ửng đỏ: “Mẹ, cha không thể không đi biên ải sao?”

Lưu Ly lắc đầu: "Nếu ông ấy không đi, rất nhiều người sẽ vì chiến tranh mà mất nhà cửa, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người phải chịu lạnh hơn.”

Nói xong, Lưu Ly lau đi những giọt nước mắt sắp rơi trên mắt Yên Yên, vỗ về nói: “Các con yên tâm, cha của các con rất lợi hại, sẽ bảo trọng tốt cho mình.”

Yên Yên gật gật đầu, sau đó nói với giọng điệu rất kiên định: “Ừ, cha lợi hại nhất.”

Lưu Ly biết Yên Yên đã được động viên rồi, chuẩn bị cảm thấy vui vẻ yên tâm thì lại nghe Yên Yên nói: “Lớn lên con cũng muốn làm một đại tướng quân giữ nhà giữ nước như cha.”

Lưu Ly: "..."

Yên Yên? Đại tướng quân?

Sau khi sững sờ một lúc, Lưu Ly mới nhớ ra rằng lúc bình thường Yên Yên không hứng thú với việc đọc sách mà lại vô cùng yêu thích múa đao nghịch thương.

Sau khi Cố Tại Ngôn rời đi, Yên Yên thường xuyên quấn lấy đám người Ám Ngũ để bọn họ dạy cô bé tập võ, sau khi ông Vệ đến, Yên Yên càng thường xuyên ở cùng với ông Vệ, những gì thể hiện ra quả thực là niềm yêu thích đối với việc học võ.

Cô không phải người của thời đại này, suy nghĩ đương nhiên cũng không bảo thủ, không cảm thấy con gái có ước mơ trở thành tướng quân có gì không ổn, vì thế chỉ sững sờ một chút rồi Lưu Ly liền thư thái, hơn nữa còn cổ vũ Yên Yên: “Nếu Yên Yên muốn làm nữ tướng quân, vậy phải nỗ lực theo phương hướng đó, có điều làm tướng quân cũng phải đọc sách, như vậy mới có thể xem hiểu được binh thư bài binh bố trận.”

Bởi vì Yên Yên thường thích tập võ nhưng lại từ chối việc học tập.

Cô không mong đợi Yên Yên trở thành một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ là cảm thấy con gái cũng phải biết thêm chút chữ, đọc thêm chút sách, đọc sách có thể mở mang trí tuệ, sau này sẽ không bị người khác bắt nặt hoặc lừa gạt.

Yên Yên nghe thấy vậy, nghĩ một chút rồi gật mạnh đầu: “Được, vậy con sẽ theo ca ca học chữ, sau này con nhất định sẽ làm một đại tướng quân.”

Nhiều năm sau, khi Yên Yên mặc bộ áo giáp và nhớ lại cảnh này ngày hôm nay, thường sẽ cảm kích rằng mình có một người mẹ vô cùng thấu tình đạt lý.

Không những không gạt bỏ ước mơ của mình mà còn cho cô bé sự khích lệ lớn nhất, còn hướng dẫn cô bé chăm chỉ đọc sách mới khiến cô bé không đến mức trúng bẫy của kẻ địch trên chiến trường.

Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Yên Yên, Lưu Ly cười và xoa đầu Yên Yên: "Yên Yên nhà chúng ta giỏi nhất.”

Sau đó, Lưu Ly nhìn về phía Bình Bình.

Thấy mẹ mình đang nhìn về phía mình, Bình Bình mím môi rồi nói: "Mẹ, con biết rồi, nếu cha không về, con cũng sẽ không trách cha."

Mặc dù trong lòng cậu vẫn cảm thấy cha nên cùng đón tết với mẹ.

Nhưng rõ ràng mẹ không muốn cậu trách cha, vậy cậu sẽ không trách vậy, chí ít cha không về cũng không phải là vì lý do gì không chính đáng.

Lưu Ly nghe thấy Bình Bình nói như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng yên lòng.

Cô biết Bình Bình này là đứa trẻ nghe lời nhất, khiến người khác bớt lo nhất, cũng là đứa trẻ quan tâm đến mình nhất.

Có được đứa con trai như vậy, thật sự giá trị.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly không nhịn được mà hôn một cái lên mặt Bình Bình.

Đương nhiên, cô sẽ không bên trọng bên khinh, sau khi hôn Bình Bình xong, Lưu Ly cũng hôn Yên Yên.

Lúc này, đám người Triệu bà đã chuẩn bị xong nguyên liệu và gọi Lưu Ly qua đó.

Lưu Ly liếc nhìn Bình Bình đang cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng tai lại đỏ bừng, cô ra ngoài với tâm trạng rất tốt.

Lưu Ly đi đến phòng bếp, nhưng không chú ý rằng cách cửa không xa Lê Anh đang bận rộn, liếc nhìn về phía cô một cái, vẻ mặt có chút kích động.

Lưu Ly vừa bước vào phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn được chuẩn bị xong theo yêu cầu của mình, lập tức tiến vào trạng thái.

Một số món ăn như thịt kho Đông Pha, gà cay, canh cá thịt dê, lẩu gà khô..., Lưu Ly dễ dàng làm ra.

Mùi thơm trong bếp sớm đã tỏa ra bên ngoài, khiến mọi người thèm đến mức căn bản không thể tiếp tục những làm việc trên tay.

Ngay cả Tống Ân Ân cũng không thèm quan tâm đến Ngộ Chân nữa, trực tiếp chạy đến phòng bếp ngửi mùi thơm.

Nếu không phải sự giáo dưỡng từ nhỏ vẫn còn đó, Tống Ân Ân nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chảy nước miếng rồi.

“Phu nhân, người nấu món này ngon thật, có thể dạy cho nô tỳ không?” Lúc này, Lê Anh mang theo bát đĩa đã rửa đi vào, nhìn vào món ăn đã được nấu xong trên thớt, ánh mắt mang theo vẻ khao khát.

Không đợi Lưu Ly trả lời, Tiêu nương tử – mẹ của Lê Anh lập tức lên tiếng khiển trách: “Những món này của phu nhân đều là những món có thể bán được nhiều tiền, sao con có thể bảo phu nhân dạy cho con một cách vô lý như vậy?"

Không ngờ, lời này của Tiêu nương tử vừa được nói ra, Lê Anh lại không cho là vậy: “Mẹ, lần trước không phải phu nhân đã dạy con làm vịt quay và gà rán rồi sao? Sao lần này lại không thể dạy cho con chứ?”

Vừa xong, Lê Anh nhìn về phía Lưu Ly với vẻ mong đợi: “Phu nhân, những món ăn này của người quả thực quá hấp dẫn rồi, dạy nô tỳ có được không? Nô tỳ nhất định sẽ học nghiêm túc.”

Động tác của Lưu Ly dừng lại, nhìn về phía Lê Anh, hỏi ngược lại với thái độ lãnh đạm: “Nếu ta không dạy cho cô thì cô sẽ làm gì?”

Món vịt quay và gà rán lần trước không khó gì, cô quả thật không ngại dạy cho Lê Anh, dù sao Lê Anh cũng nói muốn làm cho người mình ăn.

Nhưng sau đó Ám Ngũ lại nói với cô rằng Lê Anh đã bí mật bán những thứ làm ra đó cho người trong thôn ăn.

Chuyện này vốn cũng không có gì to tát, Lê Anh cũng không tiết lộ công thức, chỉ là dùng thứ mà cô dạy cho nàng ta để kiếm ít tiền, nhưng điều này cũng đủ để khiến cô nhận ra rằng Lê Anh này không an phận thật thà như những gì thể hiện ra ngoài mặt.

Mà lần này lúc Lê Anh yêu cầu mình dạy nàng ta, Tiêu Đại Nữu đã quở mắng rồi nên cô không định tỏ thái độ.

Nhưng Lê Anh lại dùng thái độ không đồng tình mà hỏi ngược lại mẹ mình.

Mà thật ra, lời nói đó của Lê Anh là nói cho mình nghe thì phải, nói một cách dứt khoát khiến mình ngại từ chối yêu cầu của nàng ta.

Chẳng lẽ trông cô thực sự dễ nói chuyện như vậy sao?

Đến nỗi Lê Anh này cho rằng bản thân có thể đòi lấy tùy tiện?

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT