Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bình Bình quay đầu nhìn người đang đi tới.

Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng trên mặt không có nhiều nếp nhăn lắm.

Bình Bình mím môi lui về phía sau một bước: “Gia gia đoán trước đi.”

Bình Bình nhường bước khiến Vệ Doãn Kiên mới vào hơi sửng sốt, ông ta không ngờ rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy lại biết kính lão.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ luyên thuyên không dứt của lão nô khi ông ta vừa tới, cộng thêm việc đứa trẻ này xuất hiện ở đây, Vệ Doãn Kiên cũng không thấy kỳ lạ lắm.

“Ngươi để ta tới trước, chẳng lẽ không sợ ta lấy phần thưởng sao?” Vệ Doãn Kiên không khỏi muốn trêu chọc đứa trẻ này, xem cậu sẽ trả lời thế nào.

“Không sợ.” Bình Bình không chút do dự nói.

Vệ Doãn Kiên buồn cười nhìn Bình Bình: "Sao lại không sợ?"

“Mẹ nói phải tôn trọng người già đáng kính, nếu ông đoán được câu đố thì phần thưởng đó cũng là thứ ông đáng được nhận.” Bình Bình hùng hồn nói.

Nghe vậy Vệ Doãn Kiên cả kinh, thay vì hỏi tại sao lại cho rằng lại cần phải tôn trọng người già đáng kính thì ông ta lại hỏi một câu khác: "Ý của ngươi là, ngươi đã biết đáp án?"

Bình Bình gật đầu, tuy khó nhưng cậu đã nghĩ ra.

Ánh mắt Vệ Doãn Kiên đột nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, ông ta tiếp tục dò hỏi: "Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, thế nào là một người già đáng kính?"

Bình Bình cau mày suy nghĩ một chút: "Có đức, có tài, không cậy già, cũng không tham lam vô độ.”

Nghe vậy, Vệ Doãn Kiên hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên phá lên cười.

Đứa trẻ này đúng là tiền đồ vô lượng mà.

Nhỏ tuổi nhưng lại thông minh và hiểu biết sâu sắc như vậy, chắc chắn sau khi trưởng thành sẽ làm nên nghiệp lớn.

Tuy nhiên, quá cứng thì dễ gãy, quá thông minh thì nhất định sẽ bị tổn thương, tài năng tuy quan trọng nhưng vẫn cần được giáo dục cho tốt.

Nghĩ tới đây, Vệ Doãn Kiên lấy trong túi ra một miếng ngọc bội rồi đưa cho Bình Bình.

"Tháng ba này, thư viện Bồi Nguyên sẽ tuyển sinh, đến lúc đó ngươi có thể cầm tấm ngọc bội này đến tìm ta."

Bình Bình có chút do dự, nhưng rất nhanh liền dùng hai tay nhận lấy: "Cám ơn ông."

Thấy Bình Bình như vậy, Vệ Doãn Kiên càng hài lòng hơn, ông ta vuốt râu nói: "Hôm nay ta không trả lời, ngươi thử viết ra đáp án xem sao? Nếu như ngươi có thể trả lời đúng, giải thưởng này sẽ là của ngươi."

Bình Bình nhìn Vệ Doãn Kiên, thấy Vệ Doãn Kiên thật sự không có ý định trả lời, cậu liền gật đầu rồi đi tới trước mặt một người đàn ông trung niên có chút thất thần cách đó không xa để xin giấy bút, sau đó viết ra bốn chữ lớn.

Vệ Doãn Kiên đứng sau Bình Bình, nhìn bốn chữ kia thì cực kỳ hài lòng.

Nét chữ còn tương đối non nớt, nhưng cầm bút vững hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, điều này chứng tỏ cậu bé rất nỗ lực tập viết.

Nét chữ sạch sẽ, đoan chính chứng tỏ đứa trẻ này có tấm lòng ngay thẳng, là một hạt giống có thể bồi dưỡng.

Tuy nhiên, điều khiến Vệ Doãn Kiên hài lòng nhất là câu trả lời chính xác.

Câu đố là "câu đố đèn lồng khó nhất trong lịch sử (đoán thành ngữ)", đáp án do Bình Bình viết là "Bách tư bất giải”.

Đáp án trong lòng Vệ Doãn Kiên cũng là “bách tư bất giải.”

Vì là câu đố đèn lồng khó nhất nên đương nhiên rất khó đoán ra đáp án, suy nghĩ mấy lần cũng khiến mọi người không hiểu được, đây chẳng phải là bách tư bất giải sao.

Vệ Doãn Kiên gật đầu với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên liền lấy ra một bộ tứ bảo thư pháp rất tốt và năm mươi lạng bạc đưa cho Bình Bình.

"Tiểu công tử, phần thưởng hôm nay thuộc về ngươi, những thứ này đều cho ngươi.”

Bình Bình không nhìn ngân lượng mà chỉ dán mắt vào tứ bảo, ánh mắt cậu sáng lấp lánh khiến Vệ Doãn Kiên càng thêm hài lòng.

Vệ Doãn Kiên bỗng rất mong được gặp lại đứa trẻ này khi thư viện Bồi Nguyên tuyển sinh vào tháng ba.

Lần này ông ta tới Lương Châu cũng chính là vì muốn thu nhận vị đệ tử cuối cùng.

Đứa trẻ này tuy còn nhỏ, nhưng rất thông minh, càng hiếm thấy hơn là cậu khiến ông ta cảm thấy rất vừa mắt và rất thân thuộc.

Sau khi thưởng thức tứ bảo thư pháp trong tay người đàn ông trung niên, Bình Bình mới nhìn ông ta: “Bá bá, ngươi có thể giúp ta gói những thứ này lại không?”

Người đàn ông trung niên thấy rõ lão gia nhà mình rất thích đứa trẻ này, vì vậy ông ta không có lý do gì mà không đáp ứng,

Người đàn ông trung niên đặt bộ tứ bảo thư pháp vào trong hộp, rồi lại đặt 50 lượng bạc vào, cuối cùng cẩn thận gói trong một cái bọc rồi đưa cho Bình Bình.

Nghiên mực rất nặng, nhưng Bình Bình xách đi không vất vả chút nào. Sau khi lễ phép cúi đầu chào Vệ Doãn Kiên và người đàn ông trung niên, cậu liền quay người đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Yên Yên liền hưng phấn nhìn đồ vật trong tay Bình Bình: “Ca ca, ca ca, huynh giành được phần thưởng rồi đúng không?”

Bình Bình gật đầu.

Yên Yên hưng phấn nhảy cẫng lên: "Ca ca thật lợi hại."

Thấy Yên Yên vui vẻ như thế, trong mắt Bình Bình cũng tràn ngập ý cười.

Bình Bình đưa cái bọc cho Bạch Nhạc, Bạch Nhạc thản nhiên quàng vào cổ rồi dắt Bình Bình và Yên Yên rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Đứa trẻ đó đang nói dối phải không? Sao nó có thể đoán được một câu đố khó như vậy?" Có người nghi hoặc.

Tất nhiên là không chỉ có một người.

Nhưng tất cả lời nghi ngờ này đều biến mất sau khi người đàn ông trung niên đi ra từ hiệu sách và giải thích.

Họ phải thừa nhận rằng đứa trẻ đó thực sự rất lợi hại.

Trong số những người có mặt cũng không ít phu tử. Biết đứa trẻ đó thật sự đoán đúng, bọn họ lập tức muốn thu nhận đồ đệ.

Chỉ là khi bọn họ muốn đi tìm Bình Bình thì căn bản không thể tìm thấy nữa.

Phía bên kia, Bạch Nhạc dẫn Bình Bình và Yên Yên đi vào một con hẻm nhỏ.

So với sự náo nhiệt trên đường phố, trong ngõ hầu như không có bóng người.

Bình Bình và Yên Yên học võ đã lâu nên các giác quan cũng nhạy bén hơn người thường.

"Dì ơi, có người theo dõi chúng ta sao?"

Bạch Nhạc gật đầu: "Thiếu gia tiểu thư đừng sợ, ta có thể xử lý."

Bạch Nhạc an ủi.

Nàng ta dẫn họ vào con hẻm này là để giải quyết những cái đuôi phía sau, tránh sau này gặp rắc rối.

Vừa nghe có người đi theo mình, Yên Yên không khỏi phấn khích, cứ liên tục quay về sau nhìn.

Sau khi quay đầu tới lần thứ năm, cuối cùng Yên Yên cũng nhìn rõ mặt của một người, cô bé không khỏi “a” lên một tiếng.

Sau đó, Yên Yên dừng lại và nói nhỏ bên tai Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc cúi xuống, sau khi Yên Yên nói xong, nàng ta hơi cau mày, sau đó hàng lông mày mới giãn ra.

"Được.”

Chỉ một từ thôi cũng khiến Yên Yên phấn khích.

"Hả, người đâu rồi?”

Mấy cái đuôi cũng đi theo bọn Yên Yên tới con hẻm nhưng lại không nhìn thấy ai nên mới nghi hoặc.

"Các ngươi đang tìm bọn ta sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT