Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Yên Yên ngây ngô nhìn những người đàn ông đang đến gần: "Các người muốn bắt bọn ta à?"

Những người đàn ông hơi sửng sốt, họ không ngờ rằng một cô bé lại có thể đoán được họ muốn làm gì, hơn nữa còn không chút sợ hãi.

Phản ứng đầu tiên của họ là giả vờ phủ nhận, nhưng nghĩ lại, một người phụ nữ và hai đứa trẻ thì có thể lật trời lật đất sao?

"Đúng vậy, tốt nhất ngươi không nên phản kháng, nếu không sẽ bị thủ đoạn tàn nhẫn của ca làm bị thương đấy." Một người nam nhân có chất giọng khàn khàn nói.

Yên Yên lắc đầu: "Các ngươi có bốn người, chúng ta chỉ có ba người, bọn ta đánh không lại các ngươi."

Sau đó cô bé ngây thơ nói: "Chúng ta sẽ không chạy trốn, nhưng ngươi đừng trói bọn ta lại có được không, ta sẽ sợ hãi.”

Mặc dù nói là sợ, nhưng trên mặt cô bé lại không có dáng vẻ sợ hãi chút nào.

Mấy người đàn ông chỉ cho rằng đứa nhỏ này rất thức thời, vì vậy liền gật đầu: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chúng ta sẽ không trói ngươi."

Yên Yên gật đầu thật mạnh: "Bọn ta ngoan mà.”

Nói xong, Yên Yên nhìn Bình Bình bên cạnh: “Ca ca, huynh nói có đúng không?”

Bình Bình không đáp nhưng vẫn gật đầu.

Bọn họ nhìn về phía Bạch Nhạc, Bạch Nhạc trầm mặc khẽ gật đầu.

Thấy vậy, bọn đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ 'Lần này suôn sẻ quá nhỉ?'.

Nhưng sự tình tiến triển tốt, trong lòng bọn họ cũng rất vui vẻ nên không nghĩ nhiều, mà là nhìn về phía cái bọc sau lưng Bạch Nhạc: "Đưa cho ta."

Họ biết trong túi có ít nhất năm mươi lạng bạc.

Bạch Nhạc khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa cái bọc ra…

Bên kia, sau khi rời khỏi nha môn, Lưu Ly và Cố Tại Ngôn liền đi đến Nhân Thọ Đường trước.

Khi Lưu Ly nói rằng cô muốn phối thuốc, Ngô đại phu của Nhân Thọ Đường không chỉ sảng khoái đồng ý mà còn nói cứ tuỳ ý lấy thuốc, không thu tiền.

Sau khi từ chối nhiều lần mà không được, Lưu Ly không lãng phí thời gian cho vấn đề này nữa mà đi thẳng vào hiệu thuốc.

Đến khi Lưu Ly đi ra thì thời gian thăm khám đã kết thúc, nhưng Cố Tại Ngôn cũng không thấy đâu.

Thấy Lưu Ly nhìn xung quanh, Ngô đại phu liền nói: "Lưu thần y, phu quân của cô nói có việc ra ngoài một lát, lát nữa sẽ đến đón cô."

Lưu Ly gật đầu, nhìn Ngô đại phu: "Ông muốn học châm cứu sao?"

Đột nhiên bị hỏi chuyện này, Ngô đại phu đỏ mặt, hoảng hốt xua tay: "Không, không, ta không dám..."

Như đang sợ Lưu Ly cho rằng ông ta thèm muốn kỹ năng châm cứu của cô vậy.

Lưu Ly biết Ngô đại phu đã hiểu lầm nên suy nghĩ một lúc và nói: "Ta có thể dạy ông một vài thứ.”

Cô vẫn có thể dạy một số điều cơ bản.

Không phải cô không dạy được người khác, chỉ là cô sẽ không ở huyện Lâm An quá lâu, nên không có thời gian.

Nghe Lưu Ly nói thế, Ngô đại phu hơi sửng sốt, sau đó tràn đầy vui sướng.

Nhưng sau khi vui mừng khôn xiết, Ngô đại phu lại lắc đầu quầy quậy.

Lưu Ly không hiểu, lúc trước Ngô đại phu hỏi cô có phải biết châm cứu hay không, rõ ràng là rất muốn học, nhưng khi cô muốn dạy, rõ ràng là rất thích nhưng sao lại lắc đầu?

Lúc này, Ngô đại phu nói: "Lưu nương tử, ta đã từng này tuổi rồi mà còn học châm cứu thì lãng phí quá, nhưng nếu Lưu nương tử có thể cho ta quan sát một lần thì ta sẽ cảm kích muôn phần.”

Ngô đại phu vừa nói vừa nhìn Lưu Ly với đôi mắt sáng ngời.

Lưu Ly biết rằng Ngô đại phu thực sự nghĩ như thế nên liền gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc này Nhân Thọ Đường không có bệnh nhân, cho nên Lưu Ly nói phải đợi đến ngày mai.

Ngô đại phu rất vui sướng, ông ta đã bắt đầu mong tới ngày mai rồi.

"Mẹ-"

Lúc này, giọng nói vui vẻ của Yên Yên từ bên ngoài vọng vào.

Lưu Ly nhìn về phía cửa thì thấy mọi người đều ở đây.

Lưu Ly bế Yên Yên đang chạy về phía cô, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Cố Tại Ngôn, trong mắt tràn đầy câu hỏi.

Cố Tại Ngôn chỉ nhìn Lưu Ly một cái, ý là “quay về rồi nói.”

Vì vậy, Lưu Ly liền xin cáo từ.

Vừa về đến nhà, không đợi Cố Tại Ngôn mở miệng, Yên Yên đã kể hết toàn bộ câu chuyện từ đầu tới đuôi.

Hóa ra khi Bình Bình đi vào giải câu đố đèn lồng, Yên Yên đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc trong đám đông.

Sau đó, Yên Yên vô thức tiếp cận người đàn ông, rồi nghe thấy người đàn ông đang thảo luận về việc bắt cóc và buôn bán phụ nữ trẻ em cùng đồng bọn.

Lúc đó Yên Yên mới nhận ra người đàn ông quen mắt đó là ai, chính là Tiêu Chí Sanh.

Vì vậy, khi Yên Yên phát hiện ra rằng những người theo dõi mình là Tiêu Chí Sanh và đồng bọn, Yên Yên nảy ra ý định muốn đùa một phen.

Ban đầu Bạch Nhạc không đồng ý, nhưng sau khi nghe về thân phận của Tiêu Chí Sanh, Bạch Nhạc mới miễn cưỡng gật đầu.

Sau đó, ba người họ đi theo Tiêu Chí Sanh đến hang ổ của chúng, họ không chỉ tìm thấy một số trẻ em và những cô gái trẻ bị bắt cóc mà còn gặp cả Tại Lâm và Hỷ Bảo.

Hóa ra khi gặp kẻ muốn bắt cóc Hỷ Bảo, Tại Lâm đã đánh hắn ta một trận.

Nhưng đồng bọn của hắn lại ở gần đó, Tại Lâm nghĩ chắc chắn những người này đã cấu kết với nhau để phạm tội nên sẽ không chỉ bắt cóc một mình Hỷ Bảo, thế là Tại Lâm giả vờ đánh không lại rồi bị bọn kia dắt tới hang ổ cùng Hỷ Bảo.

Kết quả đương nhiên là lũ phạm tội bị bắt, sau đó bị đưa tới nha môn.

Khi Cố Tại Ngôn vừa nhận được tin, hắn liền đi qua xem tình hình.

Qua lời kể của Tại Lâm, Lưu Ly mới biết được chuyện của Tiêu Chí Sanh.

Hóa ra sau khi hoà ly với Phan Yến Oanh, mặc dù Tiêu Chí Sanh là người có lỗi nhưng vẫn không biết xấu hổ mà đi quấy rầy nàng ta.

Chỉ là Tiêu Chí Sanh không dám đến gần mỹ thực thành nữa mà chỉ quấy rầy nhà họ Phan nên Lưu Ly mới không biết chuyện này.

Lúc đầu, nhà họ Phan chỉ mặc kệ hắn ta, không ngờ Tiêu Chí Sanh lại cứng tới thế, cuối cùng nhà họ Phan tức giận chuẩn bị báo quan.

Sau đó, Tiêu Chí Sanh đã bỏ đi, hắn ta không quay trở lại thị trấn nữa mà đến huyện bắt đầu bắt cóc và buôn bán phụ nữ trẻ em.

Điều đáng nói là vụ làm ăn đầu tiên của Tiêu Chí Sanh là bán vợ lẽ và những đứa con do vợ lẽ sinh ra, chuyện này đúng là điên cuồng mà.

Bây giờ, Tiêu Chí Sanh tội trạng chồng chất, e là khó ngóc đầu lên nổi.

Nhưng sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, Lưu Ly nghiêm mặt nhìn Yên Yên: "Lần sau nếu con còn dám làm ra cái chuyện nguy hiểm thế này thì đừng gọi ta là mẹ nữa.”

Đây là lần đầu tiên Lưu Ly nói chuyện gay gắt với Yên Yên như thế kể từ sau khi xuyên không.

Bởi vì Lưu Ly biết quá rõ tính cách vô pháp vô thiên của Yên Yên, lần này Tiêu Chí Sanh và đồng bọn chỉ là người bình thường, còn có Tại Lâm và Bạch Nhạc ở đó nên cô bé mới không xảy ra chuyện.

Nhưng lần sau thì sao?

Chưa bao giờ thấy có đứa trẻ nào nhỏ như vậy mà lại tự mình xông vào hang cọp.

Nếu cô không làm căng thì e là Yên Yên sẽ còn hành động thế này nhiều lần nữa.

Quả nhiên, nghe Lưu Ly nói thế, Yên Yên lập tức hoảng sợ.

"Mẹ…hức hức, Yên Yên không dám nữa, mẹ đừng giận.”

Lưu Ly nhìn Yên Yên, nhưng không đáp.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT