Truyện Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh -Mộc Tiểu Tâm Lời người đàn ông nói làm đầu cô nổi đầy dấu chấm hỏi, ly hôn? Mộc gia? Tôi là ai? Còn đây là đâu? Cô xẵng giọng: "Anh kia! Anh nói cái gì vậy? Tôi không hi
...
��u anh đang nói cái gì! Tôi phải đi về nhà rồi, cảm ơn cho tôi ngủ ở đây một đêm", cô thầm nghĩ đúng là xui xẻo mà, đã mộng du còn đụng trúng tên thần kinh này. Cô xốc chăn lên, đi xuống giường, bước nhanh ra cửa, chưa kịp vặn khóa cửa thì một bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay cô, bàn tay siết chặt nổi lên cả khớp xương và gân xanh làm cô hơi đau, cô dùng sức hắt cánh tay đó ra, cô trầm mặt: "Buông! Tôi bảo anh buông tay ra?". Anh ta giận dữ gằn giọng: "Mộc Tiểu Tâm, cô nổi điên gì vậy, cô không xem lời tôi nói ra gì phải không?". Mộc Tiểu Tâm? Tên này sao nghe quen vậy, đây không phải tên nữ phụ trong quyển truyện mình đọc tối qua sao? Do tên cô ta gần giống mình nên cô mới nhớ rõ, nhưng sao anh ta gọi mình như vậy? Trên đầu đầy vạch đen, cô nói: "Anh nhận nhầm người rồi! Tôi tên Mộc Tâm". Mặt người đàn ông đen lại thâm trầm như có thể vắt ra nước, cười nhẹ một tiếng: "Ha, định giả ngu sao? Đừng tưởng làm vậy để qua mắt tôi, trì hoãn việc ngày hôm nay lên tòa ly hôn". Sao anh ta cứ luôn miệng ly hôn ly hôn ly hôn, cô đây độc thân dựa vào thực lực, chưa kết hôn thì lấy đâu ra việc ly hôn, bị thần kinh à! Càng nghe càng bực, cô ngước cặp mắt hoa đào lên định phản bác một tràng, thì đứng hình nhìn thân ảnh trên chiếc gương chỗ bàn trang điểm sau lưng người đàn ông nọ. Hả? Gặp ma rồi! Cô dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại thì vẫn là gương mặt xa lạ trong gương, cô đưa tay lên mặt nhéo một cái cô gái trong gương cũng làm theo. Đau nha! Vậy đây không phải mơ! Cô ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, mặt cô nghệch ra, cố gắng nghĩ xem chuyện gì.