Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 27: Dạy dỗ hắn ta

Nơi mà Nam Cung Yến đưa Trần Thanh đến là một câu lạc bộ tư nhân.

Ngay khi anh dừng xe thì thấy bên cạnh đều là những chiếc xe hơi đắt tiền, các nam thanh nữ tú trang phục lộng lẫy đang đi vào phía trong.

Theo như suy đoán của anh, tối nay bên trong đó sẽ tổ chức tiệc rượu hoặc gì đó tương tự.

“Em yêu, em muốn anh giúp gì cho em?”, Trần Thanh ngay lập tức quay sang hỏi Nam Cung Yến.

“Đừng hỏi nhiều, đi theo tôi là được, đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết”.

Nam Cung Yến không trả lời câu hỏi của Trần Thanh mà lạnh lùng dẫn anh đi vào bên trong.

Đến trước cửa câu lạc bộ, sau khi Nam Cung Yến báo danh tính của mình thì những người đứng phía trước đã dạt ra cho họ vào.

Theo Nam Cung Yến đi vào trong câu lạc bộ, Trần Thanh đã biết suy đoán lúc nãy của mình là đúng, tối nay ở đây sẽ tổ chức tiệc rượu. Những người có mặt ở đây đều đang túm năm tụm ba uống rượu, nói chuyện hoặc là khiêu vũ trên sàn nhảy.

Sau khi Nam Cung Yến đi vào trong thì trông như là đang muốn tìm ai đó vậy, cô nhìn khắp nơi, nhưng hình như không tìm thấy.

“Anh đứng đây đợi tôi, tôi đi tìm một người”.

Nam Cung Yến nói với Trần Thanh.

“Ừ, em đi đi”.

Nam Cung Yến không quan tâm đến Trần Thanh nữa mà trực tiếp đi thẳng vào trong.

Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến rời đi thì tất nhiên cũng không đứng đó làm gì nữa. Những chiếc bàn gần đó đều được bày biện những đồ ăn, thức uống ngon miệng. Một người chưa ăn cơm tối như anh tất nhiên không thể nào bỏ qua.

Anh đi đến phía trước những chiếc bàn đặt đồ ăn đó, rồi lấy rất nhiều thức ăn vào đĩa. Sau khi lấy được đồ ăn thì tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống ăn ngấu ăn nghiến.

Những người có mặt ở đây tối nay đều là những người ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội, họ nhìn thấy Trần Thanh mặc đồng phục bảo vệ, ăn uống như một tên ăn mày chết đói lâu ngày, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ khinh thường.

“Cậu chủ Tất, người cậu nhắc đã đến rồi đó”.

Đúng lúc này, cửa phòng VIP trên lầu bị đẩy ra, một cậu ấm tươi cười bước vào.

“Đến rồi? Ở đâu?”

Tất Văn Bách đứng lên hỏi.

“Có phải là tên bảo vệ kia không?”

Cậu ấm đó đi đến phía trước cửa kính, chỉ vào Trần Thanh đang ngồi trong góc.

“Cậu chủ Tất, cậu nói xem có phải là anh ta không?”

“Hắn ta chính là người hôm trước dám ra tay với anh đúng không?”

“Chính là hắn ta!”, Tất Văn Bách nhìn Trần Thanh đang ngồi phía dưới, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của hắn ta kìa, đã thế lại không khác gì một tên ăn mày, đúng là mất mặt!”

“Đúng thật là mất mặt mà”.

“Hừ, đúng là hạ thấp đẳng cấp tiệc rượu của chúng ta”.

Đám người xung quanh Tất Văn Bách hùa theo nói.

Tất Văn Bách cắn răng nói: “Các người ai muốn dạy dỗ hắn ta nào? Tôi muốn khiến cho hắn ta trở thành trò cười trong đêm nay, sau đó còn phải đuổi hắn ta ra ngoài”.

“Anh Tất, để em”, đúng lúc này, một chàng trai có thân hình mập mạp đứng bên cạnh Tất Văn Bách cười: “Cái chuyện dạy dỗ người khác này không ai giỏi bằng em đâu”.

“Phùng Nhân, vậy chuyện này giao cho cậu”.

“Anh Tất, anh cứ yên tâm, các anh chỉ cần đứng đây xem kịch hay là được”.

Phùng Nhân nói xong liền rời khỏi phòng VIP.

Đám người Tất Văn Bách đứng bên trên, không lâu sau đã nhìn thấy Phùng Nhân đi xuống dưới.

“Cậu nói xem tên mập họ Phùng đó sẽ dùng cách gì đây?”

“Xem bộ dạng này của hắn, chắc vẫn chỉ là cái cách đó thôi. Đầu tiên là đổ đồ ăn vào người rồi ăn vạ”.

“Haha, cách này không tệ, chúng ta đợi xem kịch hay thôi”, Tất Văn Bách híp mắt cười.

“Tên họ Trần kia lại dám đối đầu với tôi thì kết cục chỉ có thể là như thế mà thôi”, Tất Văn Bách nhìn thấy Phùng Nhân bắt đầu hành động thì nói một cách trầm ngâm.

Trần Thanh thì đang ăn, rất nhanh sau đó anh đã ăn hết đồ ăn trong đĩa nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nên chuẩn bị đứng lên đi lấy thêm.

Đúng lúc mà Trần Thanh đi về phía bàn để đồ ăn để lấy thêm đồ thì đột nhiên bên cạnh có một người chạy nhanh về phía anh.

Sau khi Trần Thanh cảm giác được thì ngay lập tức tránh sang bên cạnh.

Xoảng!

Ngay khi Trần Thanh tránh sang bên cạnh thì tất cả đồ ăn trong tay người nọ trực tiếp rơi hết cả xuống đất.

Trần Thanh liếc qua một cái rồi không để ý đến nữa mà chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, người nọ vươn tay bắt được Trần Thanh, tức giận nói: “Anh đâm vào tôi, đánh đổ đồ ăn làm bẩn bộ vest của tôi. Đã thế anh còn muốn rời đi sao?”

Người nọ hét lên như thế, ngay lập tức cả hội trường yên tĩnh lại, tất cả sự chú ý của mọi người lúc này đều tập trung vào phía này.

Sau khi họ nhìn thấy Phùng Nhân thì không ít người đều nở một nụ cười hài lòng.

Họ biết là sắp có kịch hay để xem rồi.

Không ít người trong số họ đều biết rằng đây chính là chiêu trò thường thấy của Phùng Nhân.

Trần Thanh nhìn người đàn ông mập mạp mặc vest trước mặt, nhàn nhạt nói: “Tôi không đâm vào anh. Là do anh đi đường không vững, không liên quan gì đến tôi!”

“Anh không đâm vào tôi? Tôi tự ngã? Chính là do anh đâm vào tôi, rất nhiều người xung quanh đều nhìn thấy”, Phùng Nhân nói một cách ngạo mạn.

“Tôi cũng nhìn thấy”.

“Là do cậu đâm vào cậu ấy, đừng có chối nữa”.

Xung quanh có không ít người, dù họ có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi hay không thì đều đứng về phía Phùng Nhân.

“Tên bảo vệ quèn này, nghe rõ chưa? Có nhiều người nhìn thấy như thế, rõ ràng chính là do anh đâm vào tôi, lại còn làm bẩn hết quần áo của tôi nữa, anh có biết bộ vest này của tôi có giá bao nhiêu không? Anh đền được sao?”, Phùng Nhân kích động nói với Trần Thanh: “Anh nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”

“Không phải do tôi làm, chả liên quan gì đến tôi cả”.

Trần Thanh trực tiếp hất tay Phùng Nhân ra.

“Anh không được đi. Chó má, chưa nói rõ ràng mà anh lại dám đi?”

Phùng Nhân nói một cách ngạo mạn, lại tóm lấy tay của Trần Thanh một lần nữa.

Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Phùng Nhân, nói: “Anh tốt nhất là nên bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.

“Anh có thể làm gì tôi nào?” Phùng Nhân nói một cách khoa trương: “Một tên bảo vệ quèn mà đòi vào đây ăn uống nhồm nhoàm, bây giờ còn đâm vào tôi, làm bẩn trang phục của tôi, anh còn cãi nữa hả?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Trần Thanh nhìn chằm chằm Phùng Nhân hỏi.

“Quỳ xuống! Quỳ xuống xin lỗi anh đây thì may ra anh đây còn xem xét tha thứ cho”, Phùng Nhân nói một cách đắc ý.

Những người đứng xung quanh nghe thấy vậy thì đều cười ồ lên.

“Tôi sớm đã thấy chướng mắt tên bảo vệ quèn này rồi”.

“Cuối cùng bây giờ cũng có người dạy dỗ anh ta rồi”.

“Haha, đây chính là kết cục của việc vào đây chỉ để ăn ngấu ăn nghiến thôi đấy”.

“Cậu Phùng, cậu làm đúng lắm”.

“Mau quỳ xuống đi, nếu không đợi thêm chút nữa không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.

Phùng Nhân nghe được lời nói của những người đứng xung quanh thì lại càng tỏ ra khoe khoang đắc ý, hắn nhìn Trần Thanh với một ánh mắt khinh thường rồi cười và nói: “Tôi bảo anh quỳ xuống, anh có nghe thấy không?”

“Bảo tôi quỳ?” Trần Thanh hỏi lại một cách lạnh lùng.

“Đúng thế, tôi bảo anh quỳ xuống”, Phùng Nhân cười đắc ý: “Nếu hôm nay anh không quỳ thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây được”.

“Haha”.

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy thì cười ầm lên, họ đều đứng nhìn với tâm lý đang xem một trò vui.

Đám người này từ trước đến nay đều coi mình là tầng lớp thượng lưu của xã hội cho nên khi nhìn thấy một tên bảo vệ quèn bị ức hiếp đến mức đánh không lại như vậy thì đều có cảm giác mình ưu việt hơn người.

Trần Thanh nhìn thấy biểu cảm khinh thường của Phùng Nhân thì lập tức bước về phía hắn ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT