Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lúc Trần Thanh đối mặt với Phùng Nhân, tất cả mọi người đều cho rằng, một tên bảo vệ quèn như Trần Thanh chắc chắn sẽ không dám đụng đến Phùng Nhân.

Trên mặt Phùng Nhân cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

"Trần Thanh..."

Ngay lúc này, Nam Cung Yến đột nhiên dạt đám đông ra, kéo Trần Thanh lại.

"Dù sao đi nữa thì anh cũng đừng làm ẩu nữa, chuyện này để tôi giải quyết là được".

Nam Cung Yến nhìn về phía Phùng Nhân, nói liên thanh: "Cậu Phùng, tôi muốn thay mặt Trần Thanh xin lỗi anh một tiếng về chuyện xảy ra ngày hôm nay".

Nam Cung Yến sợ Trần Thanh lại gây rối, ban đầu cô nhận được điện thoại của Tất Văn Bách, hắn nói chỉ cần Trần Thanh đứng trước mặt hắn xin lỗi, hắn sẽ bỏ qua chuyện hôm đó.

Thế nên, ngoài chuyện này ra, Nam Cung Yến cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.

Phùng Nhân thấy Nam Cung Yến đến, khuôn mặt hắn khinh khỉnh cười nói: "Tiểu Yến à, không phải là tôi không nể mặt cô, nhưng mà tên bảo vệ quèn này có quan hệ gì với cô? Cô dựa vào đâu mà xin lỗi thay hắn chứ?"

Phùng Nhân hỏi ngược lại làm Nam Cung Yến không biết nên trả lời thế nào.

Quan hệ của cô và Trần Thanh đương nhiên không thể công khai được.

Cô do dự một hồi, lại nói: "Trần Thanh là nhân viên của công ty tôi, chuyện anh ta làm sai, dĩ nhiên tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm".

"Anh không có làm gì sai, là tên mập chết tiệt này cố ý bới lông tìm vết".

Trần Thanh lạnh lùng nói.

"Mày gọi ai là tên mập chết tiệt hả?"

Lúc này Phùng Nhân liền kích động.

"Mày đó!", Trần Thanh nói.

"Mẹ mày!", Phùng Nhân phát rồ lên.

"Cậu Phùng, anh bình tĩnh lại đi".

Nam Cung Yến lập tức khuyên nhủ, cô quay lại trừng mắt nhìn Trần Thanh cảnh cáo: "Anh không nói, cũng không ai bảo anh câm đâu!"

Trần Thanh dửng dưng gãi mũi, rồi đột nhiên cười lạnh một cái, anh cảm thấy dù cho Nam Cung Yến có làm gì đi nữa cũng vô dụng thôi, vì rõ ràng là đối phương muốn kiếm chuyện với anh.

Trần Thanh cũng đoán được việc tối nay Nam Cung Yến dẫn anh đến đây là do ai sắp đặt rồi.

"Cậu chủ Phùng, thế này đi, tôi thay mặt Trần Thanh xin lỗi anh, tôi sẽ đền cho anh hai bộ vest tương đương, xem như là quà nhận lỗi, anh nể mặt tôi một chút nhé".

Nam Cung Yến gượng cười nói.

Nam Cung Yến thật sự không ngờ, Trần Thanh lại đắc tội hết mấy tên con ông cháu cha ở Nam Hải, nếu vậy thì sau này tập đoàn nhà Nam Cung cũng khỏi làm ăn ở đất Nam Hải này luôn.

"Bộ tôi thiếu tiền sao? Nếu cô muốn đền..."

Phùng Nhân chỉ vào Trần Thanh nói: "Nói gì cũng vô ích, tôi muốn thằng nhãi này quỳ xuống xin lỗi tôi. Chỉ cần hắn chịu quỳ xuống xin lỗi, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết cả thôi. Trừ chuyện này ra thì cô khỏi cần nói gì cả".

Nam Cung Yến nghe Phùng Nhân nói thế, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Cô thấy Phùng Nhân cắn mãi không buông, cô cũng không biết nên nói gì nữa.

Mấy người bên cạnh cũng cười khoái chí.

Bọn họ cũng muốn xem thử, người đẹp nhất Nam Hải sẽ xuống nước như thế nào.

"Phùng béo, cậu như vậy không đúng".

Lúc này, một tiếng cười vang lên từ phía bên ngoài.

Tiếng cười vừa dứt, Nam Cung Yến liền thấy Tất Văn Bách cầm trên tay một ly rượu, cười cợt dẫn theo mấy tên con ông cháu cha bước vào.

"Anh Tất, có gì mà không đúng?"

Phùng Nhân thấy Tất Văn Bách đi đến thì hỏi một cách khó hiểu.

"Phùng béo, ngay cả cô chủ Nam Cung mà cậu cũng không nể mặt, thì quả là cậu không đúng rồi!"

Tất Văn Bách nói.

"Anh Tất, không phải là em không nể mặt cô ấy, chỉ tại tên bảo vệ quèn kia cứng đầu không chịu nhận lỗi, vừa rồi hắn còn mắng em là tên mập chết tiệt nữa, vậy thì sao mà bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng được".

Phùng Nhân khó chịu nói.

"Cậu chủ Tất, anh nói giúp một lời đi, chuyện này đúng là Trần Thanh không cố ý".

Nam Cung Yến nhìn Tất Văn Bách nói.

Ngay lúc này, Tất Văn Bách giả mù sa mưa quay sang Phùng Nhân nói: "Phùng béo à, cậu thấy có thể nể tình tôi mà bỏ qua chuyện này được không?"

Trên mặt Phùng Nhân liền bày ra biểu cảm khó xử, hắn nói: "Anh Tất, không phải là em không muốn nể mặt anh, nhưng nếu bỏ qua dễ dàng như vậy, chẳng phải em không còn mặt mũi gì nữa sao? Em mà lại bị một tên bảo vệ quèn hại ra như vậy".

"Vậy cậu muốn sao? Cậu cũng không nên để người ta quỳ xuống xin lỗi cậu chứ?"

Tất Văn Bách nói.

"Không muốn quỳ xuống xin lỗi em thì cũng được", Phùng Nhân chỉ vào đống đồ ăn rơi vãi bên cạnh, cười nói: "Hắn chỉ cần ăn sạch đồ ăn ở dưới đất, em sẽ bỏ qua không truy cứu nữa".

"Haha!"

Phùng Nhân vừa dứt lời, những người đứng gần đó đều cười nhạo hả hê.

Theo bọn họ, e rằng chuyện này lại càng sỉ nhục người khác hơn.

"Phùng Nhân, cậu hơi quá đáng rồi đó?"

Tất Văn Bách căng mặt nói.

"Anh Tất, đây là do em nể mặt anh thì mới không bắt hắn phải quỳ, còn cho hắn ăn thêm chút đồ ăn, tốt quá rồi còn gì", Phùng Nhân cười nói.

"Tiểu Yến à, Phùng béo không nể mặt anh, anh cũng hết cách", Tất Văn Bách ra vẻ hết cách quay sang nói với Nam Cung Yến.

Thật ra, lúc này trong lòng Tất Văn Bách rất hả hê, hắn thấy Phùng béo làm quá đúng luôn ấy chứ, bắt Trần Thanh ăn đồ ăn rơi dưới đất, như vậy càng sỉ nhục anh ta hơn.

"Tổng giám đốc Nam Cung, tôi đã nể mặt anh Tất lắm mới không bắt hắn quỳ xuống xin lỗi tôi, chỉ để hắn ăn sạch đồ ăn rơi dưới đất, vậy có gì mà quá đáng đâu?", Phùng Nhân ra vẻ đắc ý nhìn Nam Cung Yến cười nói: "Đây cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi rồi, nếu hắn không chịu làm theo, tối nay hắn đừng hòng bước ra khỏi đây".

"Phùng béo, anh ức hiếp người quá đáng rồi đó".

Nam Cung Yến đã hơi tức giận.

"Tôi ức hiếp người quá đáng đó, rồi sao? Hắn chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, tôi ức hiếp không được sao?", Phùng Nhân hả hê nói.

"Anh... Anh..."

Nam Cung Yến bị tức nói không ra lời.

"Còn nữa, Nam Cung Yến à, tại sao tôi phải nể mặt cô? Tôi cũng không phải là anh Tất nào đó, nếu cô là bạn gái của anh Tất, tôi có thể nể mặt cô một chút", Phùng Nhân nói tiếp: "Nếu bây giờ cô đồng ý làm bạn gái của anh Tất, tôi sẽ bỏ qua cho hắn".

"Phùng béo, cậu đừng nói nhảm".

Tất Văn Bách đứng bên cạnh nói xen vào.

Thật ra thì, khi Tất Văn Bách tới chỗ này, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, hắn cảm thấy Phùng béo chắc chắn sẽ làm nên chuyện.

"Tiểu Yến ơi, nếu không thì em cứ giả vờ làm bạn gái của anh trước đi?"

Tất Văn Bách quay sang nói với Nam Cung Yến.

"Chỉ là giả vờ mà thôi, cũng không thiệt thòi gì".

"Tổng giám đốc Nam Cung, anh Tất của bọn tôi cũng không tồi, hoàn toàn xứng với cô đó chứ?"

Nam Cung Yến trái lại tức đến nói không ra lời.

Lúc này đây cô mới lờ mờ đoán được, không chừng đây chính là cái bẫy mà Tất Văn Bách đã giăng ra.

Đúng lúc này, Trần Thanh kéo Nam Cung Yến lại, bước lên phía trước nói: "Thôi để anh giải quyết cho nhé?"

"Anh giải quyết thế nào chứ?"

Nam Cung Yến thấy Trần Thanh bước ra liền cắn răng hỏi.

"Em đứng xem là được".

Trần Thanh cười nói.

Vừa nói, Trần Thanh vừa quay sang nhìn chằm chằm Phùng Nhân.

Phùng Nhân nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh, hắn khinh thường nói: "Tên bảo vệ quèn, tối nay muốn rời khỏi đây, thì ăn đi, nếu không ăn sạch, mày đừng mong có thể bước ra khỏi đây nửa bước".

"Haha".

Trần Thanh nhàn nhạt cười nói: "Có phải chỉ cần ăn sạch là có thể đi không? Bất kể là ai ăn cũng được à?"

"Được chứ, mày tìm ai ăn giúp mày đây?"

Phùng Nhân cười càng đắc chí hơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT