Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tần Tranh nghe xong những lời này không biết có nên cười hay không, đột nhiên được phát thẻ người tốt.

 

Thế nhưng khuôn mặt Lương Khanh vẫn lạnh như băng như trước.

 

"Còn muốn đi sao?" Tần Tranh đứng lên: "Tôi cũng không muốn bởi vì cô mà bị cuốn vào phiền phức.”

 

Lương Khanh lắc đầu, áy náy nói: "Sẽ không phiền phức, đã xử lý xong rồi.”

 

Tần Tranh trong lòng khẽ động, lần trước anh nhìn thấy giấy tờ của Lương Khanh, về sau mới nhớ tới một chuyện.

 

MI19, hai năm trước, bị buộc phải giải tán!

 

Bởi vì nhiệm vụ cấp trên phái ra, bị bọn họ làm hỏng, toàn bộ người bên trong đều bị trục xuất khỏi quân đội!

 

Tần Tranh nhìn khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Lương Khanh, nhịn không được thở dài: "Kế tiếp cô định đi đâu?”

 

Lương Khanh dừng một chút, lắc đầu: "Tôi không có nhà, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu.”

 

Đôi mắt của cô ấy đầy vẻ bối rối và đau buồn.

 

Tần Tranh nhíu mày, nghĩ đến một chuyện gần đây vẫn suy nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Cô đồng ý ở lại phòng khám của tôi không? Vừa hay lại chỉ một mình tôi xử lý.”

 

Anh vốn định thuê một người, sau đó xảy ra chuyện, anh sợ người thuê bị đánh, cho nên vẫn chưa có hành động.

 

Nếu như Lương Khanh đồng ý, Tần Tranh hoàn toàn yên tâm.

 

Người phụ nữ này chính là thành viên của MI19, ai có thể động được đến cô ấy?

 

Lương Khanh không nghĩ tới Tần Tranh sẽ nói một câu như vậy, sau khi hơi sững sờ trong mắt ngay lập tức tràn ngập khát vọng: "Có thể không?”

 

"Có thể, mỗi tháng phát lương cho cô, nhưng mà sẽ không quá cao, năm nghìn tệ." Tần Tranh nói: "Như thế nào?”

 

Đôi mắt Lương Khanh hiện lên sương mù: "Cảm ơn!”

 

Khóe miệng Tần Tranh giật giật: "Cô dưỡng thương trước, sau này cô ở phòng khám, nơi này chính là phongf của cô.”

 

Lương Khanh không nghĩ tới đột nhiên có chuyện tốt như này rơi xuống trên người mình, cô ấy cắn môi nhìn Tần Tranh rời đi, khuôn mặt lạnh như băng, lộ ra vẻ kích động.

 

Từ lúc bị giải tán, cho đến khi báo thù đến nay hai năm, cô ấy đều ngủ ngoài đường, vốn tưởng rằng lần này nhất định sẽ chết.

 

Kết quả lại được cứu, trả lại cơm ăn.

 

“Anh cứu tôi, thì chính là cha mẹ tái sinh của tôi!” Trong mắt Lương Khanh hiện lên vẻ kiên định!

 

Ngay cả đến bây giờ cô ấy cũng không biết Tần Tranh tên là gì, nhưng đã quyết định, dùng nửa đời sau của mình để cảm ơn Tần Tranh!

 

Tần Tranh nằm trên giường bệnh trong đại sảnh phòng khám suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, anh mở phòng khám ra đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen, dừng ở cửa.

 

Anh vừa mở cửa ra, cửa xe đã nhanh chóng mở ra, hai người đi xuống từ bên trong.

 

Nhìn quen quen.

 

Cao Khải Lượng, dẫn theo một cô gái đeo kính râm và đeo khẩu trang.

 

Cô gái khoảng hai mươi tuổi, Cao Khải Lượng nhìn thấy Tần Tranh liền bắt tay mỉm cười: "Cậu Tần còn nhớ tôi không?”

 

"Cục trưởng Cao?" Tần Tranh có chút kỳ quái, Cao Khải Lượng hình như bởi vì chuyện của Phương Mậu mà không quan tâm mình.

 

"Thời gian quan tôi có việc bận, có thời gian rảnh vội vàng tới tìm cậu. Cậu còn nhớ chuyện tôi nhờ cậu khám bệnh không?”

 

Cao Khải Lượng không đề cập đến Phương Mậu, hiển nhiên không muốn nói đến tình hình tối hôm đó ở nhà họ Phương.

 

Tần Tranh trong lòng giống như gương sáng, vội vàng mời người tiến vào, ánh mắt không khỏi đặt ở trên người cô gái kia.

 

"Đây là con gái tôi." Cao Khải Lượng nói: "Con tháo khẩu trang và mắt kính ra đi, để cho cậu Tần xem thử.”

 

Cô gái nghe vậy gật đầu, cởi xuống đồ trên mặt ra.

 

Đồng tử Tần Tranh chợt co rụt lại, chỉ thấy khuôn mặt cô gái lại giống như quái vật màu xanh lá cây, tất cả đều là màu xanh lá !

 

"Sợ lắm phải không? Không chỉ vậy, trên người tôi cũng có màu xanh lá cây.” Cô gái cười khổ.

 

Tần Tranh không nói gì.

 

Cao Khải Lượng có chút lo lắng: "Tôi dẫn con bé đi tìm bệnh viện lớn, nhưng không tra ra được bệnh, không thể trị. Ban đầu con gái tôi đang đi học ở nước ngoài, đột nhiên bị bệnh, rồi nó trở thành như thế này!”

 

“Cậu Tần, cậu, có thể trị không?”Chương 24: Khách không mời mà đến

 

Cô gái cũng nín thở nhìn Tần Tranh, đôi mắt to lấp lánh đó đang chớp mắt lo lắng.

 

“Được, nhưng cần sự hợp tác của người đẹp đây.” Tần Tranh chậm rãi gật đầu.

 

Bỗng nhiên, Cao Khải Lượng và cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhất là cô gái nháy mắt với Tần Tranh, cô ấy rất thích nghe giọng của anh.

 

“Tôi muốn hỏi, dùng cách gì?” Cao Khải Lượng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đứng dậy đóng cửa lại.

 

Tần Tranh không nói chuyện, người có cấp bậc như cục trưởng Cao đây, sợ nhất là bị người ta nhìn thấy bê bối của nhà mình.

 

Đặc biệt là từ khi con gái biến thành quái vật da xanh, sợ bị đồng nghiệp biết được sẽ đâm ra rất nhiều rắc rối.

 

“Châm cứu, tắm thuốc.”

 

Cao Khải Lượng hết sức vui mừng: “Thật sao?”

 

“Thật.”

 

Cao Khải Lượng lập tức nắm chặt tay: “Lúc trước tôi đã tìm đến bác sĩ Đường, một bác sĩ Đông y lâu đời nhất Dương Thành, được người ta ca ngợi là thần y gì đó, kết quả ông ấy lại nói với tôi rằng không có giải pháp, còn nói nếu tôi tìm được người có thể giải quyết thì chắc chắn là lừa đảo!”

 

“Hừ, hôm nay tôi phải đi nói chuyện với lão già đó!”

 

Cao Khải Lượng cười nắm tay Tần Tranh.

 

Tần Tranh bất đắc dĩ: “Chỉ là có hơi…”

 

Trái tim Cao Khải Lượng chợt nhói lên: “Anh Tần có gì cứ nói thẳng, tiền điều trị tôi sẽ trả gấp đôi số tiền cục trưởng Phương đã trả!”

 

Tần Tranh cười khổ, lúc đó Phương Mậu đã cho anh cú sốc năm mươi triệu, bây giờ Cao Khải Lượng này còn gấp đôi, vậy là một trăm triệu!

 

“Không cần đâu, không phải tiền điều trị.”

 

Mặc dù Tần Tranh anh có bản lĩnh, nhưng anh thật sự không muốn thu tiền điều trị quá cao, như vậy lương tâm thật sự sẽ rất khó yên ổn.

 

“Vậy thì?” Cao Khải Lượng không hiểu.

 

“Cô gái này là con gái, nếu muốn châm cứu thì tôi cần cô ấy… tịnh thân.” Tần Tranh nói đủ khéo léo.

 

Cô gái sững sờ, mà Cao Khải Lượng cũng sững sờ.

Cao Khải Lượng lập tức nhìn con gái, cô gái lắc đầu: “Không sao, tôi cũng đã như thế này rồi, còn sợ bị nhìn thấy sao? Vả lại, bác sĩ không phân biệt nam nữ, không phải có rất nhiều đàn ông là bác sĩ khoa phụ sản đấy sao?”

 

Tần Tranh gật đầu: “Vậy thì được, khi nào cô tiện điều trị?”

 

“Đương nhiên là càng sớm càng tốt.” Cô gái nói, “Đúng rồi, tôi tên Cao Tử Lâm, anh đừng gọi tôi là người đẹp nữa.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT