Lọc Truyện

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Một thanh niên ăn bận gọn gàng với áo thun trắng, quần jean đen và đôi giày thể thao vừa bước ra khỏi nhà để xe khách của ký túc xá. Trên tay anh cầm nào là trà sữa, nào là bánh ngọt. Khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa ngước lên nhìn về mấy tầng lầu ký túc xá nữ. Chàng trai bảnh bao ấy chính là Bảo.

Bảo xem lại đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ tối. Vậy mà người bạn của anh gọi mãi không thèm bắt máy. Cuối cùng phải hành anh đến tận ký túc xá để kiểm tra xem cô ấy có ổn không.

Chú bảo vệ dường như rất quen thuộc khi nhìn thấy anh:

- Lại mang đồ ăn cho em yêu đấy à? Công nhận con bé có phước thật. Có thằng người yêu chăm sóc từng chút một.

Bảo cười hiền lành, cúi chào chú bảo vệ và nói:

- Con chào chú! Xin phép chú cho con mang đồ lên cho bạn một lát ạ.

- Ừ! Nhanh nhanh đấy nhé!

Chưa dứt câu, chú bảo vệ đã thấy Bảo đi tới chân cầu thang bộ rồi, có vẻ anh đang rất vội.

Bảo gõ cửa “động bàn tơ”, căn phòng kí túc dành cho sáu người tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của hoa nhài. Những cô gái trong phòng 202 nổi tiếng xinh đẹp. Mộc Miên, cô gái da trắng như hoa bưởi, tóc ngắn ngang vai, xinh đẹp rạng ngời bước ra mở cửa, bốn cô gái còn lại cùng ló đầu ra khỏi giường nhìn Bảo: 

- Anh shipper đẹp trai đến rồi chúng mày ơi!

- Oh yeah! Lại được ăn rồi tụi mày ơi!

Các cô gái tuổi đôi mươi tươi tắn hơn hoa hoa sà vào mấy bọc đồ ăn, thức uống của Bảo không chút kiêng dè. Bảo chỉ cười mà không nói lại một lời nào. Mắt anh dáo dác tìm người, Mộc Miên biết ý liền đáp ngay:

- Người thương của cậu chưa về đâu, cậu lên sân tập của trường may ra còn gặp đấy.

Nói rồi cô bạn lấy mỗi thứ hai phần bỏ vào bọc riêng đưa cho Bảo và nói:

- Đi nhanh đi, còn đứng ngẩn ra đấy. Cảm ơn vì đồ ăn ngon nhé!

Bảo nhận lấy thẹn thò cảm ơn rồi rời đi. Tính tình ít nói của một cậu bé mới lớn ở Bảo vẫn không thay đổi gì nhiều dù đã là sinh viên năm ba. Đợi cậu đi xa, các cô bạn cùng phòng mới nói với nhau:

- Có một người con trai say mình như điếu đổ thế này mà mụ nhà ta vẫn không chịu “đổ”, là sao nhỉ? 

- Thật tình, đứa thì ế mốc ế meo, đứa thì trai theo đến tận nhà mà không thèm để ý đến.

Mộc Miên bấy giờ mới lên tiếng:

- Tôi nghe nhỏ Hương nói rằng, lão Bảo này ngày xưa đắc tội rất lớn với bả nên bả không thể tha thứ được.

Một cô gái khác thêm vào:

- Tôi không hiểu tội lỗi thế nào, chứ nhìn anh chàng này hiền lành quá. Trông cứ tội tội thế nào ấy. Mỗi lần đến gặp Hương nhà mình là cứ bị nhỏ ấy coi như nô lệ, ấy thế mà không từ bỏ. Lạ thật…

***

Trường học không còn nhiều sinh viên nữa. Những người ở lại học thêm buổi tối cũng đã bắt đầu ra về. Chỉ còn căn phòng tập của khoa thể dục là còn sáng đèn. Giờ này thì không ai khác ngoài Hương còn đang tập. Sắp tới cô ấy sẽ tham gia một giải thi khiêu vũ thể thao của thành phố. Lần này nếu giành được giải cao, Hương sẽ có cơ hội được chọn vào tuyển quốc gia. Vì thế Hương gần như dồn hết tâm sức để tập luyện.

Để phù hợp với năng lực kinh tế của gia đình. Hương chọn đại học NN rồi đăng ký khoa giáo dục thể chất. Bộ môn cô theo đuổi là khiêu vũ thể thao. Bảo bằng một cách tình cờ nào đó đã học cùng trường đại học với Hương. Anh đã đi ngược lại với ước muốn của cha mẹ, chọn khoa quản trị kinh doanh của một trường chẳng có danh tiếng. Lý do to lớn nhất có lẽ là do ở đây có Hương.

Bảo đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào người con gái đang tập trung tập luyện trong phòng. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, tay chân đều đã mỏi rũ nhưng Hương vẫn cố sức tập khiến Bảo rất xót xa.

Vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Hương thấy Bảo thì liền ngừng tập. Bấy giờ Bảo mới mang đồ ăn vào cho cô:

- Sao bà nói với tôi hôm nay nghỉ tập? Nếu biết bà trốn đến đây một mình thì tôi đâu có nghỉ.

Hương đón lấy ly nước từ tay Bảo, ngồi tựa vào tường để nghỉ ngơi.

- Không nói dối thì ông có chịu đi học nhóm không. Dù sao cũng là bài tập nhóm. Ông đâu thể cứ bỏ mãi thế.

Bảo đến tủ y tế lấy dầu nóng cho Hương. Anh ngồi bên cô, rất tự nhiên nắm tay, nắm chân và xem xét các vết thương. Cơ thể Hương gầy gò mong manh bầm tím không còn sót một chỗ nào, nhìn thôi cũng đủ đau. Ấy thế mà Hương chưa bao giờ than vãn, lúc nào cũng tươi cười và lạc quan. Bảo nén một hơi thở dài và đáp:

- Học nhóm đâu có quan trọng bằng việc tập luyện với bà chứ.

Bảo nói rất khẽ, cảm tưởng như không muốn để Hương nghe thấy. Nhưng phòng tập lại quá yên tĩnh. Hương nghe được tất cả, trái tim cảm nhận được tình cảm vô cùng ấm áp của anh. Nhưng Hương không thể đáp lại tình cảm của anh, chỉ đành đánh trống lảng, kiếm cách chọc tức anh:

- Hay… tôi kiếm bạn nhảy đôi khác nhé? Để ông có thời gian dành cho việc học.

Bảo ngừng lại mấy giây, mắt chớp liên tục. Trong lòng anh nỗi tủi thân đã dâng đến quá tim rồi mà vẫn phải cố giữ bình tĩnh. Bảo nghiêm mặt, tiếp tục thoa dầu cho Hương trong hậm hực:

- Không được! 

Hương không muốn buông tha, cô tủm tỉm cười trêu:

- Tại sao không cho?

Bảo nhìn cô, ánh mắt anh đã hơi ưng ửng hồng. 

- Bà còn phải hỏi nữa à?

Lần này thì Hương sai rồi, cô sững người nhìn nét buồn ẩn hiện trong mắt Bảo. Tự nhiên cảm thấy có lỗi ghê gớm. Biết rõ anh thương cô đến nhường nào mà còn trêu. 

Nhưng cũng tại anh thôi, biết rõ cô không yêu mà cứ lẽo đẽo theo sau để cô hành hạ làm gì chứ?

Hương giành lấy chai dầu trong tay Bảo, đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Trời ạ! Muốn được quen với trai đẹp khác mà cũng không được. Vì ông mà chẳng có trai nào thèm nhìn đến tôi nữa rồi…

Bảo thì thầm rất nhỏ, cố ý để Hương không nghe được:

- Thì đúng là tôi không muốn thằng nào nhìn bà mà…

- Ông nói cái gì đấy?

Bảo mặt lạnh đứng lên, đi đến tủ cá nhân của Hương, thu xếp đồ cá nhân của cô cho hết vào cặp.

- Chẳng nói gì cả. Thôi trễ rồi, mau về thôi!

Hương vẫn ngồi ỳ ra giữa sàn. Mắt không ngừng dõi theo người bạn nói ít làm nhiều của mình. Bảo thật là ngốc quá, sao lại yêu người như cô chứ.

Sau khi được Bảo đưa đi ăn tối bằng một tô bún ốc to chà bá thì Hương còn được trai đẹp hộ tống về đến tận cổng ký túc xá.

Chú bảo vệ nhìn lên đồng hồ, còn năm phút nữa là đến mười một giờ. Bác mỉm cười nói lớn với đôi trẻ đang vấn vương không rời ngoài cổng:

- Chia tay chia chân nhanh nhanh đôi bồ câu ơi. Ngày nào cũng gặp mà hai đứa bịn rịn quá đấy.

Hương và Bảo cùng ngó vào trong, cả hai cùng cười với lời trêu đùa của chú. Hương khoát tay, ý đuổi Bảo đi về cho nhanh:

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT