Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Giữa không trung, Đoạn Thiên Vương cầm một cái rìu khổng lồ, tỏa sáng rực rỡ như một mặt trời chói lóa.

Trên mặt đất, ngay cả Hoàng đế Đại lục cũng sửng sốt, trong đôi mắt mở to tràn đầy nỗi kinh ngạc.

Sức mạnh của chiếc rìu khổng lồ này vô cùng mạnh mẽ.

Đây có phải chính là báu vật vừa mới xuất thế?

Không chỉ có Hoàng đế, mà toàn bộ người trong kinh thành lúc này, cũng như các hoàng tử và công chúa, quan dân và quân đội đều ngẩn ra, vẻ mặt khó tin.

“Quốc sư, ông có biết đây là loại rìu gì không? Nó có gì đặc biệt vậy?” Hoàng đế kinh ngạc cất tiếng hỏi.

Quốc sư thở hắt ra một hơi, cả người lập tức giống như ngơ ngẩn, không ngớt kích động mà lẩm bẩm nói: “Thưa bệ hạ, cái này, hình như là … rìu khai thiên.”

Hả? Rìu khai thiên ư?

Lời vừa được nói ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đột nhiên tập trung hết về phái quốc sư. Bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

Hoàng đế cũng sửng sốt tột độ, không khỏi hỏi tiếp: “Quốc sư, thế nào gọi là rìu khai thiên?”

Quốc sư run rẩy, thở mạnh lấy dũng khí rồi vội vàng đáp: “Thưa bệ hạ. Nghe đồn rằng từ thời xa xưa, trời đất còn chưa chia cắt, vô cùng hỗn loạn. Một vị thần cổ đại tên là Bàn Cổ, tay cầm một chiếc rìu khổng lồ chia đôi trời đất.”

Nói đến đây, quốc sư lại hít sâu một hơi: “Sau khi khai thiên lập địa, chiếc rìu khổng lồ của Bàn Cổ rơi xuống hạ giới rồi biến mất. Không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện ở dãy núi Thiên Kỳ này.”

Chà!

Nghe xong, mọi người có mặt đều bàng hoàng.

Cái rìu này, hóa ra lại chính là chiếc rìu sáng lập trời đất.

Vào lúc này, quốc sư cúi đầu trước Hoàng đế và nói với vẻ rất phấn khích: “Bệ hạ, bây giờ rìu khai thiên lại xuất hiện một lần nữa, khiến cho kết giới giữa chín đại lục đều sụp đổ. Kết giới đã mất, bệ hạ, nếu có thể nắm được rìu khai thiên trong tay, bệ hạ có thể thống trị cả thế giới dễ như trở bàn tay.”

Nghe vậy, Hoàng đế hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Vương giữa không trung rồi phất phất tay: “Mau chóng bắt người này xuống, thu lấy rìu khai thiên.”

Vèo vèo!

Lời vừa dứt, gần một ngàn binh lính ngự lâm quân đồng loạt bay lên không trung lao về phía Đoạn Thiên Vương.

Ngự lâm quân là quân đội tinh nhuệ nhất của Đại lục Tận Thế. Trong số binh lính ngự lâm quân, người có thực lực thấp nhất cũng đã đạt tới Vũ tướng cấp năm, còn lại phần lớn đều là Vũ hầu bậc một.

Trong phút chốc, hào quang của hơn ngàn ngự lâm quân lâm làm biến sắc bầu trời, kinh thiên động địa.

Đoạn Thiên Vương cầm chặt rìu trong tay, không chút nào hoảng sợ. Với vẻ mặt đầy ngạo nghễ, anh không nói một lời nào, chỉ hung hăng vung rìu chém xuống.

“Gầm!”

Chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm vang từ chiếc rìu khổng lồ truyền đến. Ngay sau đó, một tia sáng vàng như muốn xé nát thiên địa quét về phía ngự lâm quân.

 “Chết đi!” Đoạn Thiên Vương rống to.

Trong nháy mắt, hơn một nghìn lính ngự lâm quân liên tục gào thét, từng người từng người từ trên không trung rơi xuống trong vũng máu.

Tiếng bàn tán sôi nổi một cách sợ hãi.

Trước cảnh tượng này, cho dù là Hoàng đế hay là bá quan, quân dân đều không khỏi kinh hoàng mà thở mạnh.

Tên nhóc này, thực lực đạt tới Vũ Thánh, nhưng cầm trong tay rìu khai khiên lại có thể phát ra uy lực lớn đến vậy.

Đây, đây thực sự là thần khí vô song.

Trong lòng tràn ngập sửng sốt, ánh mắt của Hoàng đế cũng càng lúc càng trở nên nóng rực.

Một thần khí tuyệt vời như thế, chỉ có ông mới xứng đáng sở hữu nó.

“Bệ hạ, thần sẽ tới đấu với hắn.”

Quốc sư vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói rồi lập tức bay lên, hướng thẳng về phía Đoạn Thiên Vương.

“Quốc sư, tôi đi cùng ông.” Hoàng Dung ở bên cạnh còn ngập trong chấn động, nhanh chóng rút ra Đường kiếm rồi bay lên.

Trong nháy mắt, nội lực của quốc sư và Hoàng Dung đã được phát ra, giống như có thể phá nát bầu trời.

Quốc sư và Hoàng Dung chính là những vị thần hộ mệnh của Đại lục Tận Thế.

Quốc sư từ lâu sống trong kinh thành, là đại thần bên cạnh Hoàng đế, chính là cao thủ đệ nhất tại hoàng cung.

Hoàng Dung không thua kém, là nữ thần chiến tranh vang danh bốn bể.

Hai người đồng loạt giơ tay, một luồn uy lực kinh khủng lập tức ngưng tụ, giống như một quả cầu lửa cực lớn được hình thành giữa không trung, phóng thắng vào Đoạn Thiên Vương.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người bên dưới đều lau mồ hôi.

Quả cầu lửa này làm cho nhiệt độ xung quanh tăng lên ngay lập tức.

Đoạn Thiên Vương cũng kinh hãi, nhanh chóng lấy rìu khai thiên chống cự.

“Bùm!”

Quả cầu lửa này ngay lập tức đập vào chiếc rìu.

Đoạn Thiên Vương nôn ra một ngụm máu, văng ra một khoảng cách khá xa.

Ngay cả khi anh có rìu khai thiên trong tay, anh ta cũng không thể chống lại đòn công kích quá lớn này.

Khoảnh khắc quả cầu lửa rơi xuống, chỉ nhìn thấy Hoàng Dung rút ra chiếc roi da từ bên hông, quất thẳng về phía Đoạn Thiên Vương.

“A!”

Roi vừa tới, Đoạn Thiên Vương tru lên một tiếng đau đớn, cảm giác như da thịt đều đã bong tróc.

Khi đó, anh ta cũng không dám tiếp tục lao vào chiến đầu. Trong tay nắm chặt rìu thần, anh ta chỉ có thể dùng hết sức lực còn lại, cố gắng vung rìu chém liên tiếp về phía trước.

“Rầm!”

Nội lực của Đoạn Thiên Vương nhanh chóng bị chiếc rìu này hút cạn. Nhưng sức mạnh của những cú văng rìu này thực sự rất kinh hoàng. Không khí xung quanh như bị xé nát. Ngay cả Hoàng Dung cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời tránh né.

Đoạn Thiên Vương nhân cơ hội này xoay người bỏ chạy.

Trong nháy mắt, anh ta đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Rầm!”

Hoàng đế tức giận đập một cái vào xe ngựa.  Nhìn Đoạn Thiên Vương chạy trốn, sắc mặt của ông vô cùng xấu.

“Truyền ý chỉ của trẫm, dồn toàn lực truy bắt người này!” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng Hoàng đế. Ông nắm chặt tay, khó chịu không nói nên lời.

Thật không ngờ tên nhóc đã trốn thoát. Nhưng cho dù hắn có trốn đến tận cùng thế giới, ông cũng nhất định tìm ra hắn, đoạt lại rìu thần.

“Chúng thần tuân lệnh!”

Ngay lập tức, toàn bộ văn võ bá quan đồng thanh hô vang, rung chuyển cả bầu trời.

“Phụ hoàng, hình như có người ở trong phế tích…” Lúc này, nhị hoàng tử đứng dậy chỉ vào dãy núi Thiên Kỳ

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người có mặt đều nhìn vào đống đổ nát của dãy núi Thiên Kỳ.

Chỉ thấy một dáng người gầy gò yếu đuối đang vất vả bò ra từ mép núi sụp đổ, trên khuôn mặt thanh tú hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Đó là Vũ Thảo.

Hoàng đế nhíu mày: “Người phụ nữ này chắc chắn đi cùng tên nhóc vừa rồi. Mang cô ta đi!”

Lời vừa dứt, một chục ngự lâm quân lâm lập tức bao vây.

“Bệ hạ, chờ một chút...”

Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên, liền thấy Lăng Phong kích động bước tới.

Trên người Lăng Phong đang mặc một bộ áo giáp của quân đội Đại lục Tận Thế, khí thế bất phàm. Hoàng đế đã phong cho anh ta một chức quan chính thức, là quan chức bậc ba.

Lúc này, Lăng Phong vô cùng sửng sốt, anh ta có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể gặp vợ mình tại đây.

“Vợ!” Lăng Phong chạy tới, ôm Vũ Thảo vào lòng, tràn đầy kinh ngạc.

“Vợ à, thật sự là em, thật sự là em rồi!” Lăng Thành ôm chặt cô: “Làm sao em tới được đây? Dọc đường đi đã vất vả lắm phải không?”

Nhìn quần áo của Vũ Thảo xộc xệch rách nát, Lăng Phong cảm thấy thật xót xa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT